Trong 1 buổi chiều nhẹ nếu ta đi dạo bờ biền và tình cờ nghe ca khúc biển nỗi nhớ tôi đã nhớ đến em!!Em có lần hỏi tôi: anh ơi sao biển xanh đẹp thế, biển có từ bao giờ? Sóng biển từ đâu đến sao cứ lăng tăng mãi thế?.......... Những câu hỏi hồn nhiên, vô tư của em, làm lòng tôi sao xuyến vô cùng, thời gian trôi qua, cuộc sống với nhiều đổi thay, biển chiều nay vẫn thế, vẫn màu xanh, vẫn có những con sóng sô bờ cát trắng, vẫn làng gió thổi nhẹ từ đại dương bao la,... nhưng em đau rồi, em đã đi xa thật xa, bỏ lại bao kỉ niệm một thời, còn lại đây mình tôi cô đơn buốt giá. Chiều nay biển nổi giận, từng con sóng giữ sô bờ cát trắng, từng làng gió thổi mạnh làm những cành dương xà xuống mặt đường, những tiếng sóng nghe sao ghê qua nhưng cũng không bằng tiếng sóng vỗ trong lòng, nghe âm ĩ, buồn não lòng. Chiều nay tôi lang thang biển vắng, lòng nhớ lại những ngày tôi và em tung tăng trên bờ biển xanh hiền hòa, êm dịu và mát mẽ, ôi cảm giác ấy đâu rồi? Những kỉ niệm vọng về trong tôi, không biết giờ này em sống có tốt không, có vui không, có hạnh phúc không? Những câu hỏi cứ dằn vặt tôi mãi, ... Hôm nay biển trở nên hiền hòa từng làng gió biển thổi nhẹ, từng cành cây đung dưa trước gió, ....còn tôi lặng lẽ nhìn về phía cuối trời xa xăm và mông lung? Ôi đâu rồi" Em,